Viên mãn nhất của cuộc đời người phụ nữ, chính là giữa những năm tháng rực rỡ nhất, được nắm tay người đàn ông mình yêu nhất, mặc chiếc váy cưới đẹp nhất bước vào lễ đường, đơn giản chỉ vậy thôi.
Người ta hay kể cho em nghe về tan vỡ, em kể cho họ nghe về chuyện chúng mình kiên định trở về với nhau.
Em vẫn nhớ cái ngày mà chúng mình đi ngang qua nhau, bàn tay chúng mình đều đang nắm chặt lấy tay của một người khác. Nhìn thấy nhau bằng muôn vàn mảnh vỡ tan nát. Khi ấy gọi tắt
nhau là người cũ từng thương cũng đượm nỗi muộn phiền. Nhưng thời gian chứng minh, rốt cuộc con người gặp gỡ nhau đều có duyên phận.
Ngược xuôi ngang dọc, người ở cạnh nhau ở sau cùng vẫn là nhau!
Cảm ơn người đàn ông luôn bao dung mọi khuyết điểm của em, luôn vỗ về ngay cả những thói quen xấu xí, luôn ở cạnh ngay cả khi bão giông ngập trời.
Anh không phải là người tuyệt vời nhất. Nhưng lại là người đàn ông khiến em cảm thấy có thể nương tựa nhất. Vậy nên chỉ có thể là anh